Thu đến rồi thu vội vã đi nhanh
Ngọn heo may còn tròng trành ngoài ngõ
Chiếc lá vàng khẽ đung đưa trước gió
Tiễn mùa trôi thăm thẳm phía mây ngàn
Người thương mình rồi người cũng sang ngang
Bỏ lại thênh thang con đường vàng nhạt nắng
Bỏ lại nơi đây một trái tim hoang lạnh
Khi mùa đông đang ngấp nghé hiên nhà
Người chẳng cùng mình hát trọn bản tình ca
Tháng Mười phôi pha nhạt nhòa từng kỷ niệm
Buông tay nhau em cũng thôi tìm kiếm
Phơi bày chi mềm yếu của lòng mình
Sau đêm tối sẽ là ánh bình minh
Thu qua đi rồi thu cũng về lại
Chuyện tình cảm chắc gì câu “mãi mãi”
Đâu có ai yêu ai đến trọn đời
Thu chẳng vàng bởi một chiếc lá rơi
Đông chẳng cô liêu bởi một chiều gió mạnh
Đừng vì một người khiến cõi lòng thương tổn
Mà buông xuôi hết thảy những chân tình
Hãy nhớ rằng,
sau đêm tối
luôn là ánh bình minh…