Chông chênh hay vì cảm xúc trong mình quá nhiều mà lại thỉnh thoảng trôi miên man trong những ký vui vẻ xa xưa. Bao lần cũng tự nhủ hãy để gió cuốn đi, rồi tất cả cũng sẽ là hoài niệm. Cũng phải thôi, bởi trên bước đường đời này có muôn vàn bề bộn, tin rằng ta sẽ không còn nhớ nhau như những ngày xưa nữa, chỉ thỉnh thoảng trong lang thang của ký ức những bài ca đi cùng năm tháng, ta sẽ lại vô tình gặp nhau trong hoài niệm của một thửa xa xưa.
Phượng thôi còn đỏ, bằng lăng thôi còn tím biếc, tâm hồn ta thôi còn lửng lơ giữa những khoảng trời chơi vơi hai màu áo, màu đời, màu trời…
Thời đó đã mãi xa, hay đôi lần gặp gỡ, ta sẽ được nghe kể lại Miền xa thẳm….viết cho những bản giao hưởng ve trên các cây hoa sữa ngát xanh, về những con đường rợp đỏ phượng rơi và những cảm xúc rối ren mà không biết vì sao chưa thể đặt tên, phải chăng vì tháng năm trôi đi vội quá…..
Thudac Phung tháng 5/2019
![](http://viettrunghotel.net/wp-content/uploads/2019/05/IMG_20190422_151247-225x375.jpg)