Không hiểu sao mỗi lần nhìn hoa phượng.
Lòng lâng lâng nghe xao xuyến lạ kỳ.
Nhớ mùa Hạ nào, năm ấy người đi.
Mang theo cả nét xuân thì áo trắng.
Kể từ đó góc sân buồn yên ắng.
Chiều tan trường ai lẳng lặng tìm quanh.
Đây những dòng lưu bút của ngày xanh.
Hình bóng cũ vẫn xa xăm biền biệt.
Không hiểu sao mãi thấy lòng hối tiếc.
Mảnh tình thơ vẫn chưa kịp tỏ bày.
Ở phương nào hỏi ai đó có hay.
Con ve nhỏ cứ đêm ngày than thở.
Không hiểu sao mùa Hạ về nhắc nhớ.
Kỉ niệm xưa, ngày hai buổi tới trường.
Ánh mắt nào như tia nắng còn vương.
Trên tán lá cây phượng già rực đỏ.
Không hiểu sao vẫn thương về thuở đó.
Cánh hoa rơi…nghe tim nhỏ…bồi hồi ! ThuPD st