Trong giấc mơ ta ngỡ mình đứa trẻ
Ngậm lời ru của mẹ thuở ấu thơ
Cánh cò xưa bay mãi đến bao giờ
Mà mải miết trong lời ru của mẹ
Đêm mênh mông ta trở mình thật khẽ
Liếp tranh nghèo, khe cửa gió lùa qua
Có ai biết trăng bao tuổi sẽ già
Mà soi bóng mẹ ta còng hơn thế
Mái tóc cha bạc theo đời dâu bể
Có bao giờ tóc kể những ngày xưa
Giọt mồ hôi thấm ướt những đường bừa
Để bát cơm còn thơm mùi mưa nắng
Chão chuộc kêu cho đêm dài đằng đẵng
Thương quê nghèo, ngọn rau đắng nấu canh
Nức nở kêu đêm vắng tiếng vạc sành
Cho đau đáu mái tranh nghèo xiêu vẹo
Tiếng cha ho vẳng gian nhà lạnh lẽo
Mẹ chong đèn bỏm bẻm miếng trầu khô
Chuột rủ nhau cắn thóc lép trong bồ
Hai bên giường thoang thoảng mùi khoai sắn
Ta lớn lên từ gừng cay, muối mặn
Quang gánh nhọc nhằn vai mẹ sớm hôm
Cha quăng chài vớt đọn cá, mớ tôm
Mái bếp chiều khói thơm nồng rơm rạ
Nơi phố phường cơn mưa đêm tầm tã
Rơi ngập lòng, thao thức nhớ quê xa
Thu PD sưu tầm 6/2022